MỘT TƯỚNG QUÝ ĐÈ CHÍN TƯỚNG TIỆN
Cuối thời Mãn Thanh, niên hiệu Quang Tự, Tổng đốc Quảng Đông là Trương Thụ Thanh, hình dáng thật là tiện tướng. Theo lời mô tả của người đương thời còn truyền lại thì họ Trương có lỗ mũi vừa lớn vừa hếch, miệng lớn như chiếc chậu, tai nhọn như tai chuột. Căn cứ vào tướng người thì không ai có thể nói ông là vị quan nhất phẩm triều đình. Thế mà họ Trương lại xuất thân Tiến sĩ, cuộc đời sóng yên gió lặng, thăng dần đến chức Tổng đốc, gần như một ông vua con. Họ Trương cũng biết mình thuộc loại tướng quái dị, không biết quý ở chỗ nào. Bởi vậy, ông ta khổ công tìm tòi, nghiên cứu sách vở, nhờ thầy coi tướng nhưng không ai tìm được quý tướng ở đâu cả.
Một ngày kia tại miếu Thành hoàng ở Quảng Châu (thủ phủ tỉnh Quảng Đông) họ Trương cải dạng làm dân thường đến quan sát các gian hàng coi tướng thấy có một vị tướng sư tự xưng là tài ba nhất vùng hiệu là Tái Quân Bình, rành nghề coi tướng, lấy thù lao rất nặng. Mỗi lần coi là một lạng vàng, Trương cho là ông thầy tướng này có thể tin được liền bước vào quán. Vừa thấy Trương, Tái kêu lớn: “Đại nhân”.
Trương tưởng là Tái đã nhìn ra nét quý tướng của mình nên mừng lắm lại nghĩ rằng nơi có đông người đàm đạo bất tiện mới gọi phu kiệu rước Tái Quân Bình về dinh Tổng đốc rồi kính cẩn nói: “Tôi tự biết mình không có điểm nào khả thủ, phiền tiên sinh chỉ điểm cho nỗi niềm thắc mắc lâu nay”.
Thẩm biện quan quan sát nhiều lần từ đầu đến chân vị Tổng đóc quyền uy, sau cùng lắc đầu tạ tội. Trương hỏi: “Thế lúc ở trước miếu Thành hoàng ông kêu ta là đại nhân thì dựa vào đâu?”
Tái đáp: “Cái đó là do quan lớn làm quan lâu ngày nên có khí tượng ung dung đường bệ của một vị quan trưởng, tiểu nhân thốt nhiên kêu liền chứ thật quả là không phải do xem tướng mà đoán ra được. Cứ như sách tướng viết thì bề ngoài quan lớn không phải là tướng quý hiển”.
Thấy Trương Tái Bình tính tình thành thực, trung hậu nên Trương thưởng tiền rồi tiễn chân ra cửa. Trong lúc sánh vai bước xuống thềm nhà, gia nhân của Trương có việc khẩn phải bẩm trình từ hậu thất chạy ra miệng kêu lớn: “Đại nhân! Đại nhân”. Trương quay đầu lại, chính lúc đó là lúc Tái Quân Bình phát hiện ra được nét tướng quý của Trương. Tái vội vàng bước lên sảnh đứng nói rõ cho Trương biết, nguyên nhân là trong lúc bất ngờ, họ Trương quay đầu lại phía sau, thân mình không chuyển động, chỉ có đầu quay một nửa, vòng tròn một cách dễ dàng tự nhiên. Sách tướng gọi đó là “Long đầu cách cục” rất hiếm có, kẻ nào có được tướng này thì làm quan đến cực phẩm triều đình.
Nghe xong lời giải thích, Trương Thụ Thanh mới vỡ lẽ là mình quý hiển như vậy là do ở tướng Cửu tiện nhất quý mà ra, trong lòng rất khâm phục tài quan sát nhạy bén của Tái Quân Bình, bèn thưởng thêm rất nhiều tiền bạc và từ đó như cất được gánh nặng canh cánh bên lòng.